Nguyễn Hiền Nhân

Tình Người Miền Biển



Không phải quê mà tôi đã thân quen
Vùng non nước đậm đà hương muối biển
Nhớ ánh mắt liếc nhìn tôi lúng liếng
Gặp một lần đến nay vẫn chưa quên
Hải âu vẫn lượn khoảng trời xanh thẳm
Sóng vẫn mài chân núi đến nghìn năm
Hào sảng quá những nụ cười biển mặn
Đón thuyền về tôm cá chất đầy sân
Hàng phi lao rì rào say nắng gió
Vọng âm thanh sang sảng tiếng hò khoan
Dân miền biển thật lòng như thế đó
Nắm bàn tay chắc lại, it xoè ra
Dù quá quen cảnh thành phố phồn hoa
Tôi vẫn thích hoà mình cùng biển cả
Hồn lắng đọng chân tình người dân dã
Trong đói nghèo khát vọng vẫn vươn xa
Muối trùng dương hằn lên manh lưới vá
Hy vọng ươm đầy những chuyến ra khơi
Giữa mênh mông vùng sóng biển mây trời
Mới thương nhận sự nhiệm mầu tạo hóa

Nguồn hải sản từ biển cả bao la
Khí dầu muối mặn cho dân no ấm
Nhưng người miền biển còn lo sợ lắm
Họa thủy thiên tai tàu cướp quỷ ma

Hmhiennhan

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 21 tháng 11 năm 2020

Bình luận về Bài thơ "Tình Người Miền Biển"